Thanh dương khê ca là câu truyện xuyên không về cổ đại của cô bé Tiêu Dực, đọc truyện ngay bạn nhé
reviews truyện Thanh dương khê ca
Tác giả: Hạt Táo Xanh
Thể loại: ngôn tình, xuyên không, sủng, điền văn, nữ cường, cổ đại
Trích đoạn truyện Thanh dương khê ca
Tiêu Dực là bị đau mà tỉnh lại, hơn nữa là bị vật bén nhọn đâm vào đau tỉnh. Mở mắt ra, chung quanh tối đen, hẳn là buổi tối. Hơi hơi ngẩng đầu, bên trên trần nhà có ánh sáng yếu ớt rọi tới có thể thấy được sát bên cô có một đống đá, bên trên mũi nhọn còn dính vết máu. Bên phải huyệt thái dương thật là đau, đưa tay lên sờ, chính xác là một tay đầy máu.
“Ai nha! Chảy máu, chảy máu!”
Có người kêu lên khiếp sợ đem nâng cô dậy, Tiêu Dực cảm thấy trên người nơi nơi đều đau, rất y như bị người đánh body toàn thân. Tiêu Dực ngẩng đầu nhìn người vây quanh trước mặt cô, cũng không biết là vì duyên cớ gì có vết thương vẫn là bị các chị em dọa đầu muốn hôn mê. Những người này mặc đồ làm cô cảm hứng giống hệt như trang phục trong phim cổ trang. Quay đầu nhìn bao quanh, chưa chắc chắn thực trạng ra sao, đấy là địa phương gì?
Đọc thêm Truyện ngôn tình cao h
“Tiêu Dực, người này ngươi đã cưới về, kia còn có đạo lý gì muốn đổi? Chuyện hôm nay ta cũng không so đo với ngươi, ngươi vẫn là mau mau về nhà động phòng đi thôi!” Có người lấy miệng ban ơn thủ thỉ với cô.
Tiêu Dực lắc phủ nhận, vỗ vỗ tai, động phòng? Cô lại không kết hôn, đến ở đâu động phòng? Tiêu Dực nâng tay đụng vào chỗ bị thương, gian khổ đến chảy nước mắt, cho nên cô không nghe lầm sao?
“Các ngươi thế nào lại như vậy? Lừa người trước, tiếp nối đả thương người, chẳng lẽ cứ như vậy quên đi sao?” rỉ tai là người đã giúp đỡ cô lên.
“Hừ!” Phụ nhân lúc trước dùng miệng ban ơn kia khinh thường mà cười lạnh, “Tiêu Dực, kẻ bất lực giống ngươi vậy có thể lấy được phu đã thật tốt rồi, còn nháo cái gì nữa?”
Đọc full list đam mỹ cao h
Kẻ bất lực? Cô tuy rằng không hề nói là thành công hơn nhân sĩ* gì, nhưng cùng cái danh kẻ bất lực cũng không quan hệ với nhau đi? Còn tồn tại cái gì cưới phu? Tiêu Dực mê mang nhìn nàng, người này đang nói cái gì hả?
(*nhân sĩ: Từ chung chỉ những người tham gia cách mạng, có danh vọng)
Một tên gay đột nhiên chắn trước mặt cô – nghĩ hắn là gay vì hắn là một trong những người con trai lại mặc váy vẽ hồng trang, ngón tay Lan Hoa Chỉ* thật đẹp còn cầm theo chiếc khăn tay vẫy qua vẫy lại. Tiêu Dực lui sau đây vài bước, bộ dáng tên gay này thật khủng bố, khiến cho cô nhớ tới tú bà thanh lâu trong TV.
(*Lan Hoa Chỉ: lấy ngón tay cái & ngón giữa chụm lại vói nhau sẽ thành kiểu này.)
Gay lắc lắc thân mình đi đến trước mặt cô, vẫy cái khăn tay khinh thường nói: “Tiêu Dực, ngươi cũng chưa biết lấy nước tiểu tự soi chính mình, ngươi ăn không đủ mặc cũng không đủ mà còn muốn cưới ta? Ngươi xứng đôi với ta sao? Nói cho ngươi biết, tháng sau ta sẽ lập gia đình, là Tam tiểu thư nhà thôn trưởng, nhà thôn trưởng nha! Ngươi có thể so sánh sao? Nhà thôn trưởng gia là hàng ngày nấu đồ ăn đều thả mỡ heo, mỗi tháng hoàn toàn có thể ăn ba cân thịt, ngươi so với nàng được sao? Hừ!”
Cái khác Tiêu Dực nghe không hiểu biết nhiều, câu không xứng với hắn kia cô nghe đến liền hiểu, khóe miệng Tiêu Dực co rút mạnh, làm cô xứng với 1 người như vậy còn không bằng chết, quên đi. Đầu Tiêu Dực thật đau, bên trên người nơi nơi đều đau, vừa vặn có 1 cô nàng hỗ trợ cô nói: “Tiêu Dực, quên đi, chúng ta đi về trước, đầu ngươi đang chảy máu đó.”
“Ừ.” Tiêu Dực trả lời, và đúng là cầu còn không đc đây.
Đọc thêm thể loại Truyện đam mỹ sủng
Toàn người của gia đình kia khinh thường phỉ nhổ cô cùng đám người vây xem khe khẽ nói nhỏ. Nàng kia trợ giúp cô rời đi, cong cong đi dạo quẹo vào một trong những ngôi nhà nhỏ tuổi, cho cô ngồi trên cái ghế nhỏ dựa vào tường.
“Tiêu Dực, ngươi trước ngồi nơi này, ta đi lấy tro rơm rạ cho ngươi cầm máu.” Nàng kia nói rồi nôn nả đi về phía cách vách phòng, chỉ chốc lát bưng một chén bụi đen như bột phấn đến, lấy tay vên tán lên trên đầu cô.
Tiêu Dực tránh đầu đi, nâng tay chỉ chỉ bát bột phấn black color kia: “Đây là cái gì?”
“Tro rơm rạ, ngươi đừng động, mau rắc cái này để máu tạm dừng.” Nàng kia đem đầu cô dìu tựa vào tường hơi ngửa lên, cẩn trọng mà đem cái kêu rơm rạ nào đó rắc vào vết thương, cư nhiên thật sự cầm máu.
Tiêu Dực từ từ nhắm hai mắt lại bất chấp nàng ép buộc, tuy rằng không biết người trước mắt, nhưng cô có lại cảm xúc cô nàng này sẽ không tổn thương cô. Tiêu Dực chóng vánh ở trong đầu nhớ lại các chuyện sau khi bị đau tỉnh lại, cô có ngốc cũng phát hiện không đúng, huống chi cô không ngốc.
Cô giống như gặp mặt chút chuyện mà khoa học không còn phân tích và lý giải, người mặc đồ cổ trang, chính mình mặc cổ trang là 1 trong những thân hỉ phục màu đỏ, còn tồn tại gian phòng này, dưới ánh nến mờ tối có thể thấy rất rõ vách tường bùn đất, bài trí cũng chính là rất hiếm vài món đồ dùng gỗ rách rưới, đừng nên lại tiến thêm 1 bước nghiên cứu và phân tích chỉ biết nhà người này rất nghèo.
Coi thêm Truyện ngôn tình ngược
Giờ phút này, cô hẳn là ở cùng khách hàng, chuyện như thế hẳn là đang nằm mơ. Nhưng bên trên đầu đau, bên trên người đau, đều cụ thể nói với cô, cô Chưa hẳn nằm mơ, đây là sự thật. Tiêu Dực nghĩ, chẳng lẽ cô gặp mặt xuyên việt không truyền thuyết?
cô bé rắc tro rơm rạ trên đầu cô thở dài: “Tiêu Dực, ngươi nghe ta khuyên một câu, nam tử kia không đáng để ngươi làm như vậy, ngươi đừng nên lại chấp nhất, ngươi xem, một thân bị đánh như thế, còn bị thương, ai…”
Thì ra thật sự có người đánh cô. Tiêu Dực không thì thầm, chỉ mở ánh mắt chằm chằm tay mình, nhắm mắt lại mở mắt, vẫn là không thay đổi.
“Tiêu Dực, ngươi làm sao vậy?” Nàng kia cầm lấy hai tay cô lật qua lật lại nhìn: “Tay không tồn tại bị thương đến, sao?”
Tiêu Dực cười khổ, hồi nhỏ học võ phòng thân, trên mu bàn tay bị đao cắt để lại một vết sẹo thật dài. Hiện tại, vết sẹo kia không có. Không dừng lại ở đó, cho dù bạn dạng thân cô không có vết sẹo đao kia, đó là bên dưới ánh nến này lại bé yếu, cô cũng có thể nhìn ra đc đây Chưa hẳn là tay cô. Nói như vậy,cô là linh hồn chiếu thẳng qua. Thật sự là chuyện tình lộn xộn.
Tiêu Dực nhắm mắt lại mở mắt: “Ngươi là ai?”
“Cái gì?” Nàng kia giật mình không hề nhỏ.
Tiêu Dực thở dài một hơi: “Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào? Còn có ta làm sao có thể bị đánh, làm sao có thể bị thương?”
“Tiêu Dực, ngươi.. Ngươi.. Ngươi…” Nàng kia nói ‘ngươi’ cả buổi, lại nhìn chằm chằm miệng vết thương ở huyệt thái dương của cô nửa ngày, một bộ mặt lo lắng bi thương: “Nhất định là đụng bị thương đầu rồi, Lý Do rất có thể như vậy? Ta đã sớm nói ngươi chớ nên đi, ngươi cố tình muốn đi, vậy hiện thời phải làm sao mới tốt?”
Vẻ mặt đầy lo ngại trong ánh mắt không phải giả, người này là thật lòng chăm sóc cô. Tiêu Dực cười nhàn nhạt với nàng: “Ta không sao, chính là không nhớ chuyện gì, ngươi nói cho ta nghe một chút đi.”
Nàng kia càng gấp: “Cái gì cũng đều nhớ không nổi còn nói không có việc gì? Tiêu Dực, ngươi đừng làm ta sợ, ta là Đàm Chương Nguyệt, ngươi thật sự không nhớ rõ?”
Tiêu Dực từ chối, Đàm Chương Nguyệt gấp đến độ tay chân có chút luống cuống. Tiêu Dực cũng bày ra bộ mặt chưa chắc chắn gì: “Đây là có chuyện gì? Như thế nào đều không nhớ gì cả? Ngươi trước nói cho ta nghe một chút chuyện trước kia của ta đi, xem xem ta hoàn toàn có thể nhớ tới một ít gì hay không?”
Đàm Chương Nguyệt băn khoăn lo lắng mà hừ hừ vài tiếng, ngồi xuống kề bên cô bắt đầu nói toàn bộ.
Nơi này là thôn Thanh Dương. Chủ thân thể này gọi là Tiêu Dực, cùng tên với cô, là cái tú tài*.
(*Người thi hương đậu dưới hàng cử nhân.)
Tú tài Tiêu Dực là nữ duy nhất thi đc tú tài, tiếp nối trong cả học vài năm cũng chưa thi đc cử nhân. Sau thời điểm cha & nương cùng qua đời, tú tài chính mình không màng chuyện đời, rất nhanh liền trở thành tú tài nghèo, vẫn chính là cái loại ăn không đủ mặc cũng không đủ này. Tú tài nghèo ngay từ trên đầu đã bán gia sản mà nương lưu lại sống qua ngày, trong tương lai rất có thể bán đều bán, đành phải chép sách giúp tiệm sách trong thành đổi chút bạc sống qua ngày. Trong ngày phần nhiều thường là nàng này theo nhóm thư sinh đàm thi luận từ làm chút học vấn, kỳ thật nói trắng ra là mua chút khét tiếng.
Tú tài nghèo Tiêu Dực đại khái còn cảm nhận thấy chính mình thật rất giỏi rất có trí thức, chưa biết là muốn học người khác tới làm một đoạn giai thoại thư sinh mỹ nam, vẫn thật sự là đầu óc buồn bực đậu thích Diệp Lan trong thôn – chính là nàng lúc trước đến nhìn tình nhân kia, chính vì thế tiến đến cầu hôn.
vốn là Diệp gia không cung ứng, trong tương lai chưa biết như thế nào lại cung ứng. Chính vì như thế tú tài nghèo nỗ lực coppy sách ba tháng, lại mượn đông mượn tây gom lại ba lượng bạc đưa cho Diệp gia làm tiền lễ. Sau đó là ngày hôm nay vui mắt hớn hở đem công tử xinh như hoa trong thôn cưới về.
Uống rượu quá ba tuần vào tân phòng xốc khăn voan lên vừa thấy, trời ạ, đây không phải là công tử Diệp Lan mà chính mình thích kết duyên. Chính vì như thế tú tài nghèo Tiêu Dực nóng vội vọt tới Diệp gia lý luận, công dụng lý luận không thành bị chế giễu còn bị đánh một chút, đẩy đụng ngã đầu vào đá lớn, chờ Đàm Chương Nguyệt dìu nàng đứng dậy, thân thể nội bộ này cũng đã chuyển đổi linh hồn.
tất nhiên Đàm Chương Nguyệt nói được có vẻ hàm súc, bất quá cũng chính là ý tứ này.
Tiêu Dực nghĩ, tú tài nghèo Tiêu Dực kia cũng thật sự là đoản mệnh, không chết cách tử tế mà té đụng đến huyệt thái dương liền như vậy đi. Nhưng là chính mình đâu? Chẳng lẽ nói cô cũng đã chết mới xuyên việt đến khối thân thể này? Nhưng là cô làm sao rất có thể chế đây? Cụ thể còn cùng người sử dụng uống rượu, cô chẳng qua là đầu choáng váng tựa vào ghế ngồi một lát mà thôi. Ai… Quả thật là khoa học không thể phân tích và lý giải.
đc rồi, đã như vậy từ nay bước đầu cô coi như là Tiêu Dực này đi, dù sao cuộc sống đời thường kiếp trước không đáng lưu luyến, ở đây một đợt nữa ban đầu lại cũng chưa chắc không tốt. Chính là, bạn dạng thân thật chính xác là nghèo, nhìn xem phòng ở này, cái gì cũng đều không tồn tại, thật sự là nhà chỉ có bốn bức tường.
“Tiêu Dực, ngươi thấy khá hơn một chút nào chưa? Ta đưa ngươi về nhà nha!”
“Nơi này…” không phải nhà cô? Xuất sắc quá, tốt quá, cái nhà nghèo như vậy là nhà cô mà nói thật muốn làm lại từ trên đầu thì…
“Nơi này là nhà của ta.” Đàm Chương Nguyệt một mặt đau thương: Tiêu Dực ngay cả ngôi nhà của mình cũng đều đã quên.
Tiêu Dực gật gật đầu: “Ta cũng không nhớ nhà ở ở đâu, phiền phức ngươi đưa ta trở về đi!”
Nếu nhà Đàm Chương Nguyệt muốn dùng nhà chỉ có bốn bức tường mà hình dung mà nói, như vậy nhà Tiêu Dực – nhà Tiêu Dực trước kia cơ bản là không còn dùng nhà chỉ có bốn bức tường hình dung – bốn vách tường cũng không trọn vẹn còn có thể nào sử dụng từ này! Tiêu Dực ngây người, thì ra thế này mới thật sự làm lại từ trên đầu.
Thời điểm ở bên ngoài không nhìn ra cô còn không dám nghĩ như vậy, khi vào phòng ở dưới ánh nến mờ nhạt, rốt cuộc thấy rõ nhà trong tương lai của cô: hai mặt tường đất cong vẹo, Tiêu Dực không tin tường kia sẽ không đột ngột ngã xuống đè chết người chứ. Hai mặt khác thảm hại hơn, ngay cả tường đất cũng không phải, là một căn lớn nhỏ không nhất quán chất gỗ không đều với nhau, trát chút cỏ tranh ở phía trên, dày ba ly Dường như vực lên xem như tường, cái này hoàn toàn có thể ngăn gió che mưa đc sao? Tiêu Dực ngẩng đầu nhìn, không ngoài ý muốn nhìn thấy cỏ tranh trên nóc nhà.
ở trung tâm phòng làm ra vẻ 1 tấm thiếu bán chỉ chân tứ phương bàn, thiếu xuất bán chỉ chân kia dùng mấy khối chuyên điếm. Bên trên bàn đại khái là từ bây giờ tiệc mừng: một bầu rượu, mấy đôi đũa, ba bốn cái chén thiếu miệng, trong chén còn có không biết là nước hay là rượu, bốn năm bàn đồ ăn, đều là tố*. Ở bên cạnh bàn là ba chiếc ghế dài, trong phòng còn có một cái y hệt như bồn tắm gỗ, hai thùng gỗ, một cây đòn gánh, một cái tối như mực mộc quỹ*, cửa tủ để chút chén đũa linh tinh, ngăn chân tủ tạo nên sự vẻ một cái y như ngăn để nồi.
(*Diều các loài chim gà, bíu hay bọc chứa thức ăn ở dưới cổ. Mực mộc quỷ: chính là chiếc chạn bát, hay có cách gọi khác là tủ đựng thức ăn. Nhưng ông bà rất lâu rồi vẫn quen gọi nó là gạc-măng-rê (Garde à manger). Chắc hẳn rằng các cái tủ này Thành lập và hoạt động từ ngày xưa Pháp thuộc nên mới đc gọi theo phiên âm như vậy.)
Phía bên phải dùng bụi cây trồng cách mặt trái, phía sau dán chữ hỉ thật to, phía sau nữa ước chừng chính là ‘Tân phòng’ của cô.
Tiêu Dực thở dài: “Đàm Chương Nguyệt, ngươi nói cho ta biết, bên trên đời này còn có người đối với ta còn nghèo hơn sao?”
Đàm Chương Nguyệt mở to hai góc nhìn cô: “Tiêu Dực, không nghĩ tới ngươi cũng có thời điểm vui nhộn như thế.”
Tiêu Dực cảm thán một tiếng, người có nhà như vậy, nếu đó là cô cô cũng không nguyện gả, còn muốn cưới cái hoa hậu gì của thôn?
Đợi chút, cưới? Cưới???
Chúc bạn đọc truyện Ngôn tình hoàn Thanh Dương Khê ca vui vẻ!